Người giàu thích tiêu tiền để cải thiện chất lượng cuộc sống và diện mạo tinh thần, từ đó kiếm lại được nhiều tiền hơn. Người nghèo lại thích giảm bớt chất lượng cuộc sống để tiết kiệm được nhiều tiền hơn.
Tất nhiên, tăng thêm thu nhập và tiết kiệm chi tiêu đều rất quan trọng. Nhưng bạn cần ý thức được rằng, tiết kiệm chi tiêu phải chịu giới hạn của tổng thu nhập, còn không gian của tăng thêm thu nhập ngược lại lại rộng hơn nhiều.
Trả phí có thể giúp bạn có được những tài nguyên mang tính ưu thế, chẳng hạn như sản phẩm giới hạn, những gợi ý chuyên nghiệp, những người tài giỏi nhất…
Còn kết quả của miễn phí lại là những tài nguyên "có hạn" hoặc là những thứ mà có quá nhiều người cùng dùng.
Mạo hiểm đồng nghĩa với những cơ hội đem lại lợi ích khổng lồ, đồng nghĩa với ít đối thủ cạnh tranh. Còn an toàn lại đồng nghĩa với lợi ích nhỏ, nhiều đối thủ cạnh tranh, và một vị thế đàm phán yếu thế hơn.
Điều này có thể xem là phiến bản thăng cấp của "trả phí và miễn phí". Chia sẻ đồng nghĩa với lợi ích đồng đều, cũng có nghĩa là ràng buộc lợi ích từ đó nâng cao tỷ lệ thành công khi làm một việc gì đó. Độc chiếm thường tương đương với đơn phương độc mã, một mình một chiến tuyến.
Mong muốn được trở nên giàu không có gì là sai, nhưng nếu sự giàu có đó không đến từ sự tích lũy và nỗ lực trong một thời gian dài thì sớm muộn gì nó cũng biến mất.
Đây có thể được xem là bản nâng cấp của "mạo hiểm và an toàn". Người giàu tập trung tài nguyên và trí tuệ để nắm lấy ưu thế, sau khi đã lựa chọn thì sẽ ít thay đổi, lấy thời gian đổi không gian; người nghèo trốn tránh sự lựa chọn, thích chờ đợi cơ hội từ những việc nhỏ nhặt, đồng thời thiếu đi mất sự kiên nhẫn, khó chờ được tới khi kết quả xuất hiện .