TRỊNH CÔNG SƠN – TÔI LÀ AI, LÀ AI: “… Tôi là Em và Em cũng là tôi - Con đường xa và nắng chiều xanh biếc - Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu lên… ”
Nhạc sĩ TRỊNH CÔNG SƠN viết, “… Tôi là Em và Em cũng là tôi - Con đường xa
và nắng chiều xanh biếc - Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu lên… ”
TK (*) – Nghiệm:
ĐƯỜNG VẮNG TA VỀ
“Tôi là Em và Em cũng là tôi
Con đường xa và nắng chiều xanh biếc
Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu lên”
Chiều nay mưa và sóng biển gập ghềnh.
Tiễn sông núi lênh đênh theo năm tháng
Năm cơn mưa và tháng hạn ngày dài
Ta gặp Em đường phía trước ngày mai
Tà áo trắng vẫn bay bay trong gió.
Biết bao lời cùng Em chưa rạng tỏ
Cỏ non xanh tận sắc áo da trời
Chiều nay cơn gió lạnh và mưa rơi
Tiếng sông núi như than đời Em ạ!
Trăm cơn mưa và nắng hạ một ngày
Như trăm nỗi nhớ đường dài xa vắng
Em trở lại chính là một ngày nắng
Đi bên Anh con đường vắng…ta về.
Đêm nay gió lạnh thiết thê
Cơn mưa dầm dã tối trời bên Em.”
TK – Lữ khách vô hình, cảm tác