XUÂN QUỲNH – BÀI THƠ “TỰ HÁT” – “… Mùa thu nay sao bão giông nhiều – Những cửa sổ con tàu chẳng đóng – Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm – Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh…” (TỰ HÁT (Thơ, 1984))
Nữ sĩ XUÂN QUỲNH viết, “… Mùa thu nay sao bão giông
nhiều – Những cửa sổ con tàu chẳng đóng – Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm – Em
lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh…” (TỰ HÁT (Thơ, 1984))
TK (*) – Nghiệm:
“TÌNH YÊU ĐẠI NGÀN”
"Mùa thu nay sao bão giông nhiều,
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng,
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm," (*)
Ta yêu nhau - thăm thẳm đường dài!
Bước chân đi - đường đến ngày mai,
Người lữ khách - còn dài ước mộng,
Đường còn xa - mây trời lồng lộng,
Một con đường - trải rộng nhân gian.
Ta yêu em - tình yêu đại ngàn,
Giữa thăm thẳm - quan san còn đó,
Ta yêu em - con đường đầy gió,
Bụi thời gian còn đó cuộc đời!
Rồi một ngày - thức giấc sáng mơi,
Bình minh rọi trên từng khung cửa,
Nhịp đập ấy vẫn còn muôn thuở,
Ta yêu em - từ thuở đôi mươi!”
TK – Lữ khách vô hình, cảm tác